Trong cuộc đời, mỗi người đều bước lên một chuyến xe nào đó. Có chuyến ngắn, có chuyến dài; có chuyến nhẹ nhàng, có chuyến nhiều khúc quanh. Nhưng không phải chuyến xe nào cũng đưa ta đến nơi bình minh rạng rỡ. Chỉ những chuyến xe có đúng người đồng hành, cùng niềm tin và quyết tâm, mới đi hết được chặng đường.
Buổi sớm, khi mặt đất còn ướt sương, một chuyến xe buýt khởi hành. Bác tài tóc đã hoa râm, ngồi sau vô-lăng với dáng vẻ trầm tĩnh.
Ông chẳng cần lời hoa mỹ, chỉ bình thản cất lời, giọng nhẹ như hơi thở:
“Chiếc xe này đi về phía bình minh. Ai thật lòng muốn đi cùng, xin mời.”

Tiếng cửa xe khép lại, bánh xe bắt đầu lăn. Ghế ngồi kín chỗ, tiếng trò chuyện rộn rã. Nhưng khi xe lắc qua ổ gà, nghiêng mình nơi khúc cua, gương mặt từng người dần lộ rõ.
-
Có người ngồi yên lặng, mắt hướng ra phía trước, coi mỗi khúc quanh là một bài học.
-
Có người bồn chồn, chỉ nghe tiếng thở dài nối tiếp: “Sao đường khó thế này, bao giờ mới tới?”
-
Có kẻ dựa ghế thờ ơ, chẳng buồn nhìn cảnh ngoài, chỉ đợi một trạm nghỉ để xuống cho xong.
-
Có người mơ mộng, nghĩ rằng cứ ngồi yên rồi bình minh sẽ tự tìm đến, để rồi sớm thất vọng.
-
Và cũng có những người nắm chặt tay vịn, khẽ đỡ bạn đồng hành, lòng tin lặng lẽ như lửa nhỏ giữ ấm cả khoang xe.
Đến một quãng dốc, xe dừng lại. Bác tài quay xuống, giọng chậm rãi mà chắc nịch:
“Đi xa, xóc và khúc quanh là chuyện thường. Nhưng chuyến xe này không phải dành cho tất cả. Nó chỉ giữ chỗ cho những ai có niềm tin để không bỏ cuộc, có kiên nhẫn để đi tiếp, có hành động đàng hoàng và quyết tâm để tới nơi. Ai chỉ muốn trú chân, chỉ than phiền rồi bỏ mặc, thì xin xuống bến này. Còn ai gieo nặng nề khiến người khác chùn bước, tôi buộc phải mời dừng lại.”
Khoang xe lặng im. Rồi có người tự đứng dậy, cúi đầu bước xuống. Có người bị mời ra ngoài, ánh mắt còn vương ngượng ngùng. Cánh cửa khép lại, xe tiếp tục hành trình.

Ghế vơi đi, nhưng không khí lại nhẹ bẫng. Người còn lại ít hơn, nhưng ánh mắt sáng hơn, lòng dạ vững vàng hơn. Và khi tia nắng đầu tiên vẽ một vệt vàng trên mây, họ hiểu: không phải chuyến xe nào cũng đến được bình minh – chỉ chuyến xe mang đúng người, cùng chung niềm tin và quyết tâm, mới đủ sức đi đến nơi ánh sáng thuộc về nó.
Câu chuyện này được gợi hứng từ những triết lý trong “Từ tốt đến vĩ đại” và “Nhân Đạo – Con đường của con người”, nhắc chúng ta rằng: hành trình đến bình minh không dành cho số đông, mà chỉ dành cho những ai giữ được niềm tin, kiên nhẫn và quyết tâm đến cùng.
Bởi bình minh không tự tìm đến – chính chúng ta phải chọn ở lại trên chuyến xe của mình.