Thu – Cái tiết trời se se lành lạnh. Cái nắng dìu dịu chỉ đủ để làm hồng đôi má. Em chợt thấy mình thèm cái không khí này đến lạ. Đã có lần em viết em thích đi ngược chiều gió nhưng phải là cơn gió thu man mát dịu dàng. Khi đó em thấy gió cuốn bớt những nỗi buồn của em tan vào không trung…
Lại thêm một mùa thu nữa, lại thêm những nỗi buồn nữa và lại thêm một lần em trải lòng qua những câu chữ. Với em đc viết là một sự giải thoát. Giải thoát khỏi tất cả những bức bối trong lòng. Đã lâu lắm rồi em không viết nhật ký. Đôi lúc cũng thèm trở lại thời con gái để mỗi tối ngồi vào bàn và viết. Đã bao trang giấy ghi lại những khoảng thời gian hạnh phúc, đau buồn, những nụ cười nước mắt của em. Em vẫn giữ. Có những lúc em đã muốn đốt hết đi. Nhưng không hiểu sao em không làm như thế. Để rồi một hôm nào đó em ngồi đọc lại và mỉm cười lặng lẽ. Em đã khác trước nhiều quá. Từ một cô gái 18 bỡ ngỡ trước cánh cửa tình yêu em đã trở thành 1 người đàn bà 30 đầy trải nghiệm. Những trải nghiệm ngọt ngào có, cay đắng có…
Đôi lúc em muốn quên thực tại để được trở về một thời mộng mơ ngày xưa. Những rung cảm đầu đời không đủ để gọi là tình yêu nhưng với em nó thực sự sâu sắc. Đến nỗi mãi sau này khi gặp lại cậu bạn học ngày xưa em thầm thương tim em vẫn run bắn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu cậu ấy biết em thích mình, nếu cậu ấy biết em đã từng đi học thật sớm chỉ để đạp xe và nhìn cậu ấy từ đằng sau thì cậu ấy sẽ nghĩ gì nhỉ? Đôi lúc em cứ tự đặt câu hỏi như vậy rồi thầm cười.
Thế rồi tình yêu đến với em tự nhiên như một cơn gió. Vẫn là những rung cảm thật sự trong sáng của tuổi học trò nhưng lần này lại khác. Và lần đầu tiên em đã hiểu thế nào là tình yêu. Em như đc chắp một đôi cánh thiên thần để bay đến những vùng trời mới lạ. Em ngợp trong tình yêu ấy như cá được vẫy vùng thỏa thích trong làn nước mát lành. Ôi tình yêu!
Với em mỗi người đàn ông đi qua cuộc đời em là một trải nghiệm riêng. Có người đem đến cho em sự bình yên bởi ngay cả khi em chưa nói người ấy đã hiểu em cần gì. Có người lại dâng tặng em sự lãng mạn hiếm thấy. Người đó có thể đứng chờ em hàng tiếng đồng hồ trc cửa chỉ để nhìn thấy em trong 1 khoảnh khắc. Có người lại mang đến cho em những nụ hôn kẹo ngọt lạ lùng. Em đã từng đùa với mọi người nếu ai lấy được mối tình đầu thì chưa chắc đã là điều tuyệt vời nhất. Bởi họ không có được kỷ niệm về những mối tình đã qua. Và có thể vì thế mà họ không cảm thấy trân trọng tình yêu hiện tại của mình. Em không tự hào vì mình đã yêu nhiều người. Có lẽ em hơi bất hạnh thì đúng hơn vì yêu mãi mà không tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Nhưng có lẽ tất cả phụ thuộc vào số phận. Mỗi người sẽ có một số phận và phải chấp nhận nó. Số phận ấy có thể hạnh phúc, cũng có thể là bất hạnh.
Em đã từng có khoảng thời gian sai lầm khi coi tình yêu là tuyệt đối. Em từ bỏ bạn bè, thú vui, sở thích của bản thân và em nghĩ đó là hạnh phúc. Để rồi em rơi vào một mê cung không có lối thoát. Em sụp đổ khi tình yêu chông chênh. Em cô đơn trong chính tình yêu ấy. Và chính những người bạn mà em tưởng như đã từ bỏ đã kéo em ra khỏi sự u mê đó. Em tìm lại niềm vui sống. Và em – một người đàn bà bước vào tuổi 30 với những trải nghiệm thực sự khó khăn – đã hiểu ra tình yêu không phải là tất cả. Em thật sự tâm đắc điều ai đó khuyên: Khi yêu đừng yêu hết lòng….
Vì em quá hết lòng nên cảm giác thất vọng mới nặng nề như thế. Em cần những không gian riêng, khi em đc sống đc là chính mình. Em tự cho phép mình trong một thời điểm nào đó được quên đi gia đình với những lo toan bộn bề để trở thành 1 cô gái hồn nhiên của ngày xưa. Em sẽ ăn uống, cười đùa thật vô tư. Em sẽ ôm những cô bạn thân và hát. Em sẽ cùng chúng nó hét lên: “Tao yêu chúng mày đến già. Lúc đó mấy bà già vẫn rủ nhau đi hát karaoke”. Em cảm thấy thực sự hạnh phúc! Có những điều hạnh phúc giản dị như thế.
Vẫn là mùa thu nhưng mùa thu của ngày hôm nay khác với mùa thu xưa. Em của ngày hôm nay cũng khác với em của ngày xưa. Tình yêu trong em cũng khác…
Xem thêm: