Em đi xa Hà Nội

Viết cho em – Người con gái bỏ rơi Hà Nội

Nhưng phải chăng vị hoa sữa đó nhạt nhòa quá, nhẹ nhàng quá nên đã không thể níu được bước chân em – Người con gái đã bỏ rơi Hà Nội….

Tôi gặp em vào một ngày đầu thu có nắng vàng rực rỡ, ngày ấy Hà Nội cũng đang chậm chạp từng bước vào thu. Em –  cô bé nhỏ xíu, đôi mắt em đen lay láy nhìn Hà Nội trong veo lạ lẫm. Em cất tiếng chào tôi bằng cái giọng Miền Nam ngọt ngào. Và tôi đã nhớ rõ về em, về lần gặp đầu tiên, em- một cô bé mang trong giọng nói vị nóng ngọt của nắng vàng Miền Nam.  Tôi gọi em là Úc.

– Sao em lại ra Bắc học hả Úc?

– Vì thích mùa đông Hà Nội.

Em cười, trả lời tôi. Tôi giật mình, chợt nhận ra em rất gầy, nhỏ xíu như một vệt sương khói, vệt sương có thể tan bất kì lúc nào. Nhẹ nhàng lắm và cũng mong manh lắm…

Em mạnh mẽ, rất ít khi buồn, không hay khóc, chỉ hay cười. Giữa rừng người Bắc chúng tôi em thật mới mẻ và thú vị. Em thoải mái và phóng khoáng, không bó buộc, không quy tắc…luôn tràn đầy năng lượng. Em mang trong mình cái chất miền Nam rõ rệt. Trong từng cử chỉ, từng thói quen, trong từng món ăn, từng gia vị mà em nêm nếm …Tôi đã cố gắng từng ngày, cố gắng để nghe em nói giọng nói của quê mình, nghe em gọi cây bút là cây viết, dần quen gọi cái bát là cái chén, cái chén là cái ly, quả táo là quả bom…chỉ vì cả lũ chúng tôi không muốn Hà Nội sẽ làm mất đi cái chất đặc biệt trong em. Chúng tôi muốn em vẫn vẹn nguyên như là ngaỳ đầu tiên em đến….

Viết cho em - Người con gái bỏ rơi Hà Nội
Em –  cô bé nhỏ xíu, đôi mắt em đen lay láy nhìn Hà Nội trong veo lạ lẫm (Ảnh minh họa)

Mùa đông Hà Nội em và tôi cùng Cả, Hai, Mọt…tung tăng lượn phố. Chúng tôi sợ em không quen với cái lạnh cắt da của Hà Nội nên đã nhắc em phải mặc áo, phải quàng khăn, phải thế này, phải thế kia…nhưng chúng tôi đã lầm, em sinh ra và lớn lên trên cao nguyên lộng gió. Mùa đông cũng lạnh và hút gió như Hà Nôi. Mùa đông cũng đủ làm cho những con người thờ ơ coi thường cái lạnh phải co mình rúm ró…vào mùa đông em biến hình thành một chú sóc nổi bật và xinh đẹp. Với gu thời trang rất khá và dáng người mảnh khảnh em thật sự đã rất xinh đẹp…

Người em gái mùa đông

Nhiều chàng trai Bắc thích em. Nhưng em đã và chỉ dành tình cảm cho cậu ấy – một chàng trai em quen từ khi học cấp ba ở quê nhà. Rồi em yêu. Một tình yêu xa thì cần hơn rất nhiều những xúc cảm từ trái tim. Nó cần lòng tin, cần sự vị tha, nó cần cả sự cảm thông sâu sắc.Tình yêu của em, đẹp và cũng rất chông chênh. Tôi nhớ rất nhớ ngày em gặp tôi, đôi mắt hoe đỏ, em khóc, giọt nước mắt rất nhẹ, rất nhẹ khẽ khàng đọng lại trên hàng mi rợp.

– Ba à, bọn em chia tay rồi. Em không đủ lòng tin.

Em khóc, vai nhỏ run lên, em khóc, khóc vì bất lực, em khóc, nấc nở, nghẹn ngào. Tôi lặng im, chỉ biết ôm em và siết em thật chặt, chỉ biết thay ngọn gió cao nguyên kia ôm em vào long nhẹ nhàng xoa dịu những hoang mang. Nhẹ nhàng xóa đi những khắc khoải trong em. Em đau lắm, hẳn vậy, vì lần này em đã khóc, giọt nước mắt hiếm hoi lén lút lăn trên đôi má bầu bĩnh…

Tôi tìm cách giúp đỡ em, nói chuyện với cậu ấy, rồi lại nói chuyện với em, gửi cho cả hai những lời thật lòng của nhau…và rồi tôi mỉm cười sung sướng khi đã nối lại được sợi dây tình cảm mong manh giữa hai người. Lại thấy nụ cười ngọt ngào nắng Miền Nam đọng lại trên chiếc bánh bao nhỏ. Em hay nhớ quê, nhớ đồi cỏ lau cao ngất ngưởng ở ngọn núi sau nhà, nhớ café dọc kè sông Đăknông hung vĩ, nhớ những ngọn du phong cuồng dại gào thét mỗi độ đông về…

Ngày ấy Hà Nội cũng đang chậm chạp từng bước vào thu
Ngày ấy Hà Nội cũng đang chậm chạp từng bước vào thu. (Ảnh minh họa)

Em ghét mùa hè Hà Nội. Em ghét cái nóng nực, oi bức, em khó chịu ra mặt với cái thời tiết ẩm ương bất thường ở thủ đô. Em ghét nhưng cái gì thất thường mà thời tiết Hà Nội chẳng phải là một kẻ tín nghĩa. Và em ghét nó. Vì vậy mỗi khi hè đến em lại trốn biệt về cao nguyên của em, về thế giới nhỏ bình yên và lãng du của em. Nơi có người con trai mà em hằng yêu thương, nơi có những người thân yêu em hơn cả mạng sống của họ, nơi có cái chất ngọt dịu của nắng Miền Nam…Mỗi khi nhóm đi tụ tập mà thiếu mất em lại bang khuâng nhớ, nhắc điện thoại gọi cho em. Chỉ cần hai hồi chuông là lại nghe thấy giọng nói nũng nịu ngọt ngào của em vang lên:

– Ba à…

Rồi em lại liến láu không ngừng kể cho tôi nghe những ngày hè của em, những lần hẹn hò, những món ăn vỉa hè của đất cao nguyên…Em về với cao nguyên thật sự như được về với cội nguồn. Em mang trong máu và huyết quản của mình những cái chất của con người cao nguyên. Tôi trân trọng vì em vẫn là em. Tôi kính phục vì em vẫn là em. Và tôi thương em đến thắt lòng mỗi khi em cồn cào nhớ gió hun hút, khi em them một ly chè thật ngọt, khi em thèm món bánh tráng trộn…Khi chúng tôi vô tình tìm được môt quán chè miền nam nấu rất ngọt và cả hội kéo đến ăn. Nhưng em vẫn lắc đầu. Sau này hỏi ra tôi mới biết quán đó nấu vẫn chưa ngon vì vẫn thiếu cái chất hồn của người Nam Bộ..

Vẫn thế, thời gian cứ thế trôi đi, ngọt ngào và những thú vị còn đang dang dở, bước chân em còn chưa đi hết Hà Nội, cảnh Hà Nội còn chưa in hằn hết dấu chân em thì em đi. Em quyết định ra đi. Em trở về với nơi mà em đã ra đi.  Em về với sông Đăknông hùng vĩ, em về với những ngọn cuồng phong. Em về với rẫy café bạt ngàn, về với hồ tiêu tím đỏ. Em ra đi khi Hà Nội đang đỏng đảnh giao mùa… Nhanh chóng và vội vàng như sợ mùa thu Hà Nội níu chân em lại, hương sữa dịu dàng chui vào nằm gọn trong cổ áo em.

Đi xa Hà Nội
Và em đi. Trên sân còn lại ba đứa  chúng tôi, hai  trong đó đang khóc nức nở và một con bé đứng yên mắt khô khốc… (Ảnh minh họa)

Mong manh hi vọng khờ khạo rằng em sẽ ở lại, ở lại để mà tìm lại mùa thu đã bị giấu nhẹm đi bởi những cơn nắng cháy khét. Em ra đi để lại cho chúng tôi lòng hụt hẫng. Trong bọn còn có người chưa kịp chào em lần cuối. Hà Nội ngơ ngáo, hoảng hốt vì còn chưa kịp hiểu lý do em đi. Gió thu còn chưa kịp chơi đùa với làn tóc mỏng…vậy đấy. Em là gió cao nguyên, em phải về nơi mà em đã đến…Chúng tôi không đủ nặng để níu bước chân em thôi bước, Hà Nội không đủ nặng để giữ lại mình chút phong vị Miền Nam, đông Hà Nội cũng không đủ hay để làm chân em thôi bước…Em đi vì không có gì đủ nặng để giữ em, em đi vì em ghét lòng người Bắc bon chen, em đi vì muốn được sống với cao nguyên hút gió…Và em đi, để lại một khoảng trống ở đây, khoảng trống mang tên em, khoảng trống sẽ chẳng thể được lấp đầy bởi một người nào khác.

Bến xe không đông đúc như ngày thường mà hoang vắng hơn nhiều. Vali nặng trĩu, mấy đứa đã tự nhủ sẽ không khóc, không có nước mắt, chỉ có nụ cười đề đừng làm nặng thêm bước chân em. Em bước đi nhanh, thật nhanh như đang chạy trốn, em đã thả lỏng đôi tay bỏ lại chúng tôi, bỏ rơi Hà Nội. Chiếc xe nuốt chửng lấy em. Giờ em mới khóc, những cái ôm vội vã, những cái siết tay vội vã. Và em đi. Trên sân còn lại ba đứa  chúng tôi, hai  trong đó đang khóc nức nở và một con bé đứng yên mắt khô khốc và ráo hoảnh nhìn theo bóng em bước dài…Đi đi em nhé vì ngày mai ta còn gặp nhau!

Xem thêm: